Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (3)

Bạn đang xem: Hay – Văn mẫu: Nếu được chứng kiến ​​cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao, em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (3) Trong hkmobile.vn

Mở đầu:

Từ nhỏ em đã rất thích đi học nhưng do hoàn cảnh khó khăn nên em không được đến trường. Khi cô giáo chuyển về nhà, tôi quen cô ấy và nhờ cô ấy dạy chữ cho tôi. Kể từ đó, tôi trở thành một học trò của một người thầy tốt bụng, mặc dù lúc đó tôi đã là một ông già. Vì hay đến nhà ông giáo nên tôi đã từng chứng kiến ​​một câu chuyện rất cảm động: Lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo. Bạn có thể nghĩ, “Không có gì to tát, chỉ cần bán một con chó!”. Nhưng bạn ơi, nếu bạn hiểu hoàn cảnh sống và phẩm chất của lão Hạc thì sẽ hiểu vì sao đây là câu chuyện mà dù bao nhiêu năm trôi qua tôi vẫn không thể nào quên được.

Nội dung bài viết:

Tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm đó! Đang ngồi trò chuyện với ông giáo thì chợt thấy lão Hạc từ xa đi tới. Cả xóm này ai cũng biết lão Hạc – một lão nông có hoàn cảnh rất đáng thương. Lão Hạc rất nghèo, vợ mất, sống một mình, chỉ có con chó vàng làm bạn. Ông lão không lấy được vợ vì nghèo, bỏ làng, bỏ quê, biệt tích. Ông cụ ở nhà đợi con về, làm thuê kiếm sống. Dù đói nhưng anh nhất quyết không bán mảnh vườn, phụ thuộc vào số tiền “làm ruộng” dành dụm được, anh giữ lại cho đàn ông. Nhưng bệnh tật của anh kéo dài, anh không thể đi làm thuê được nữa. Và những ngày này, tôi hiếm khi gặp bạn. (tóm tắt hoàn cảnh của lão Hạc)

Tuy nhiên, thảo nào, hôm nay trông bạn thật thảm hại. Dáng đi tối thiểu như người không có sức sống. Da anh xanh xao, vàng vọt, gương mặt đượm buồn, vầng trán hằn nhiều nếp nhăn. Tóc ông già bạc trắng, trông già nua. Nhìn thấy một chàng trai tương tư, ai mà không đau lòng. Nhưng dường như có điều gì đó không ổn với bạn?! (mô tả và biểu cảm)

Đúng như dự đoán, vừa bước vào nhà, nhìn thấy chúng tôi, anh ta liền báo:

– Anh Vàng chết rồi các bạn ơi!

– Bạn đã bán nó? “Cô giáo ngạc nhiên hỏi.

– Đã bán! Họ vừa bị bắt. – anh ta trả lời, nghe như có gì đó mắc kẹt trong cổ họng.

Xem thêm bài viết hay:  Thần số học số 10 – Sự kết hợp tạo nên người dẫn đầu

Và sau đó anh ấy đã cố gắng để được hạnh phúc. Nhưng trông anh ấy như đang cười và đôi mắt thì ngấn lệ. Thấy vậy, ai trong chúng tôi cũng muốn ôm chầm lấy anh nhưng lại bật khóc vì hiểu “cậu bé vàng” là như thế nào. Xấu hổ cho lão Hạc. Như để thay đổi không khí yên tĩnh, ông giáo hỏi lão Hạc:

– Vậy là nó đã bị bắt?

Sau câu hỏi của thầy, tôi chợt thấy mặt thầy chợt nhăn lại, nếp nhăn như chực trào ra. Đầu anh ta nghiêng sang một bên và miệng nhỏ như một đứa trẻ. Ông già khóc hu hu… Tội nghiệp ông già! Như để bày tỏ nỗi thống khổ của mình, anh chợt thốt lên:

– Mẹ kiếp… Thầy ơi! Nó không biết gì cả! Khi thấy tôi gọi, nó lập tức chạy đến, vẫy đuôi vui vẻ. Tôi cho nó ăn cơm. Anh đang ăn thì Múc trốn trong nhà, ngay phía sau túm lấy hai chân sau và lật ngược anh lại. Mụ và Xiyen cứ thế, cả hai giằng co một hồi rồi trói cả 4 chân của nó lại. Lúc đó anh mới biết mình đã chết! Nơi đây! Quý ngài! Đó là loại khôn ngoan! Nó cứ hành động như thể nó đổ lỗi cho tôi; nó ậm ừ, nhìn tôi như muốn nói với tôi: “A! Ông già xấu! Tôi sống với anh ấy tương tư nhưng anh ấy lại đối xử với tôi như thế này? “. Hóa ra năm nhất tuổi tôi như trẻ con vậy mà còn lừa được một con chó, anh ta không ngờ tôi lại có ý định lừa anh ta!

Một cách thông minh, ông giáo nhanh chóng xoa dịu ông lão:

– Tôi nghĩ vậy, nhưng bạn không biết! Hơn nữa, ai nuôi chó mà không bán, giết mổ? Nếu chúng ta tàn sát nó, chúng ta đang đầu thai cho nó, hóa thân cho nó để làm kiếp khác.

Tuy nhiên, ông già cay đắng nói:

– Cô giáo nói phải! Đời chó là kiếp khốn nạn, rồi tôi đổi kiếp thành kiếp người, có lẽ vui hơn một chút … kiếp người như tôi …

– Tôi ngán ngẩm nhìn anh, buồn bã nói:

– Đời người ai cũng thế anh ạ! Bạn có nghĩ rằng chúng tôi hạnh phúc hơn không?

– Thế thì em không biết rằng kiếp người cũng khổ, kiếp người phải làm sao mới có được hạnh phúc.

Ông già vừa cười vừa ho. Ông giáo nắm lấy bờ vai gầy của ông già và nói với vẻ nhẹ nhõm:

Xem thêm bài viết hay:  Hướng dẫn cách đặt vé Lululola trên app VinID cực đơn giản

– Không có cuộc đời nào sướng thật, nhưng có được cái này là sướng: bây giờ bạn ngồi chơi, mình đi luộc mấy củ khoai, nấu một nồi chè đặc mới ngon; Tôi và những người đàn ông ăn khoai, uống trà, hút tẩu… Vui quá.

– Đúng! Cô giáo nói đúng! Đối với chúng tôi, đó là niềm hạnh phúc.

Nói xong, ông lão lại cười. Tiếng cười gượng gạo nhưng nhẹ nhõm. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Tôi vui vẻ nói:

– Không sao, đúng không? Vậy thì ngươi ngồi xuống đây nói chuyện với sư phụ ta, để ta đi luộc khoai tây.

– Đùa vậy thôi mà cô giáo và cô chú để lúc khác à? …

Chúng tôi rất ngạc nhiên về lời nói của bạn. Hình như bạn bị gì đó ???

– Cần gì phải đợi lúc khác? … Ông đừng bao giờ trì hoãn hạnh phúc, ông già. Xin vui lòng ngồi xuống đây! Tôi làm điều đó nhanh chóng!

– Tôi biết, cảm ơn bạn, nhưng tôi vẫn muốn hỏi bạn một điều…

Rồi đột nhiên mặt anh ấy trở nên nghiêm túc…

– Có chuyện gì vậy ông nội? ” cô giáo hỏi nhẹ nhàng.

– Cô giáo cho em nói chuyện… Nói hơi nhiều.

– Vâng, ông nội nói.

– Nó như thế này, thưa ông!

Tôi cũng thôi nấu khoai, ngồi với ông giáo để nghe lão Hạc kể. Anh ấy nói với tôi một cách nhẹ nhõm và lan man. Nhưng nhìn chung, có thể rút ra hai điều. Điều thứ nhất: Mình già rồi, đi vắng rồi còn ngu, nếu không có người chăm sóc thì khó có thể giữ được mảnh vườn để làm ăn ở làng này. Thầy tôi là người nhiều lời, nhiều phép tắc, ai cũng kính trọng nên muốn nhờ thầy gửi lại ba sào vườn của đàn ông, thầy đã viết thư cho thầy tôi để không ai nghĩ đến nhìn thầy. . ; Khi nào con ông về, ông sẽ nhận mảnh vườn, nhưng nét chữ có thể để lại tên thầy tôi, … Điều thứ hai: Ông già yếu, sống chết không rõ: không có nhà, ông chết do tai nạn. Tôi không biết ai có thể chăm sóc nó; làm phiền hàng xóm, ông ta chết không nhắm mắt đưa mũi: ông lão có hai mươi lăm lạng bạc và năm cạc, bán con chó được ba mươi lạng bạc, muốn gửi cho ông giáo để nếu chết thì người. giáo viên sẽ đưa nó lên. , bảo hàng xóm ủng hộ, gọi là lão Hạc có ít, hàng xóm còn lại bao nhiêu… ôi, lão Hạc thật đáng trân trọng và yêu thương. Sau đó ông già trở về. Chúng tôi nhìn theo dáng người gầy guộc của ông cụ mà không cầm được nước mắt. Rồi những tháng tiếp theo anh ấy sẽ sống ra sao? … Đời sao mà buồn quá !!!

Xem thêm bài viết hay:  Mách bạn cách săn voucher Vichy trên app VinID cực dễ dàng

Hoàn thành:

Nhìn cuộc sống ấm no hạnh phúc của người nông dân hôm nay, tôi chợt xót xa cho những số phận bất hạnh mà người nông dân trong xã hội cũ âm thầm gánh chịu. Câu chuyện mà em chứng kiến ​​cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó mãi mãi in sâu trong tâm trí em cũng như em không thể nào quên được hình ảnh người nông dân nghèo giàu tình cảm, giàu lòng tự trọng, yêu thương con cháu – Lão Hạc!

Bạn xem bài Hay – Văn mẫu: Nếu được chứng kiến ​​cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao, em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (3) Bạn đã khắc phục được sự cố mà bạn phát hiện ra chưa ?, nếu chưa, hãy bình luận thêm về Hay – Văn mẫu: Nếu được chứng kiến ​​cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao, em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (3) dưới đây để hkmobile.vn có thể thay đổi & hoàn thiện nội dung tốt hơn cho bạn đọc! Cảm ơn bạn đã ghé thăm website hkmobile.vn

Thể loại: Văn học

Nguồn: hkmobile.vn

Bạn thấy bài viết Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (3) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (3) bên dưới để hkmobile.vn Nghĩacó thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: hkmobile.vn của hkmobile.vn
Nhớ để nguồn: Giỏi Văn – Bài văn: Nếu là người được chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện đó như thế nào? (3)

Viết một bình luận