Nhân ngày 20-11 kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ

Bạn đang xem:
Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa bạn và thầy cô giáo cũ
Trong hkmobile.vn

Ngày 20/11 là ngày Nhà giáo Việt Nam, đây là ngày lễ “tôn sư trọng đạo” nhằm mục đích tôn vinh những người đang công tác trong ngành giáo dục và là dịp để các thế hệ học trò tri ân các thầy cô giáo. thầy cô ngày xưa đã dạy. Nhân dịp 20-11, hãy kể cho bạn bè nghe về một kỷ niệm đáng nhớ giữa bạn và thầy cô giáo cũ.

Lập dàn ý kể về kỉ niệm đáng nhớ giữa em và cô giáo cũ

– Mở bài: Trong không khí tưng bừng chào đón ngày 20-11 trong nhà trường và ngoài xã hội. Nghĩ về giáo viên của bạn và hồi tưởng về những khoảng thời gian hạnh phúc với họ.

– Thân bài:

+ Giới thiệu kỉ niệm (câu chuyện): Chuyện gì đã xảy ra, buồn hay vui, trong hoàn cảnh nào, trong giai đoạn nào?…

+ Kể lại hoàn cảnh, tình huống diễn ra câu chuyện (nối lí lẽ và miêu tả nội tâm): Kỉ niệm liên quan đến cô giáo nào? Cô giáo kiểu gì vậy? Tình cảm, thái độ của học sinh đối với giáo viên.

+ Câu chuyện kết thúc như thế nào? Suy nghĩ sau câu chuyện: Câu chuyện đã để lại cho em những hiểu biết sâu sắc trong tình cảm, trong tâm hồn, trong suy nghĩ của em: tấm lòng, vai trò to lớn của người thầy, lòng biết ơn, sự kính trọng. , yêu quý thầy cô. bản thân họ đối với giáo viên.

– Kết bài: Câu chuyện đó là một kỉ niệm, một bài học đẹp, đáng nhớ trong chặng đường vào đời học sinh.

Kể về kỉ niệm đáng nhớ giữa em và cô giáo cũ – Văn mẫu 1

Tuổi thơ ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về những người thầy, cô giáo cũ, những kỉ niệm vui buồn đều khắc sâu trong trí nhớ của mỗi chúng ta. Riêng tôi, tôi có một kỷ niệm khó quên, một kỷ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi.

Ngày đầu tiên đi học, với bao cảm xúc mới mẻ, ngại ngùng, mọi thứ với tôi đều mới, bạn bè mới, thầy cô mới,… Ngày ấy, tôi vẫn còn là một cậu bé nép mình sau lưng mẹ, vẻ sợ hãi. đặc. nhìn bạn bè cùng trang lứa, anh chị em vui đùa, chạy nhảy.

Lễ khai giảng kết thúc, tất cả các em bước vào lớp học buổi học đầu tiên và được gặp cô giáo chủ nhiệm, người sẽ gắn bó với các em trong suốt bậc tiểu học. học. Rời xa vòng tay của mẹ để vào lớp, tôi cảm thấy rất bồi hồi và lo lắng. Mọi thứ xung quanh tôi đều mới mẻ, tôi không quen ai, không biết gì về nơi này.

Vừa bước vào lớp, tôi đã không cầm được nước mắt. Tôi khóc nức nở, nước mắt, nước mũi chảy ròng ròng. Đôi bàn tay gầy guộc nhưng ấm áp khiến tôi an tâm. Hóa ra đôi bàn tay ấy là của thầy Hòa – người dạy lớp tôi khi đó. Cô giáo mỉm cười, vỗ nhẹ vào đầu tôi và trấn an tinh thần cho cả lớp nhẹ nhõm.

Anh bước lên bục giảng, anh ra hiệu cho chúng tôi im lặng và anh nói: xin chào các bạn, mình tên là Nguyễn Việt Hòa, mình sẽ là giáo viên dạy lớp của các bạn trong thời gian học cấp 1. Giọng anh trầm. Sự ấm áp và nhẹ nhõm khiến mọi suy nghĩ trong đầu tôi về một cô giáo chủ nhiệm dữ dằn và nghiêm khắc như tan biến.

Sau khi ra mắt, anh chàng đó bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên cũng là những bài học đầu tiên trong đời dạy tôi làm người.

Cuối giờ, cô giáo cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người về thẳng nhà, tiếng cười nói của một vài bạn làm náo động cả sân trường. Buổi học đầu tiên kết thúc như thế, thầy đã để lại trong tôi nhiều suy nghĩ về một người thầy mẫu mực. Trong các tiết học sau, giáo viên nghiêm khắc với những em lười học và khen thưởng những em học giỏi.

Xem thêm bài viết hay:  Phân tích bài thơ Thu vịnh của Nguyễn Khuyến

Một hôm vì không học bài, bị điểm kém, bị cô giáo mắng, tôi lập tức chạy về chỗ ngồi, cảm thấy rất giận cô giáo. Giờ ra chơi, anh ấy không đi chơi với bạn bè như mọi khi, anh ấy xuống chỗ tôi. Cô giáo nói: “Tôi xin lỗi vì đã quá nghiêm khắc, nhưng bạn là lớp trưởng nên tôi phải là tấm gương cho các bạn noi theo… Cô giáo đã cho tôi một bài học nhưng tôi không hiểu.

Cô đã để lại cho em những kỉ niệm khó quên về một người thầy giản dị mà thân thương. Em xin hứa sẽ chăm chỉ học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn của thầy cô sẽ mãi mãi được khắc ghi như câu nói: “Ngọc không mài, sáng không ra, ai không học thì không tài”.

Kể về kỉ niệm đáng nhớ giữa em và cô giáo cũ – Văn mẫu 2

Tuổi học trò là tuổi đẹp nhất, hồn nhiên nhất. Chúng tôi đã vui chơi, học hỏi và trong khoảng thời gian đó cũng có rất nhiều kỉ niệm đẹp với thầy cô và bạn bè. Và trong chuỗi kỉ niệm đó, kỉ niệm khiến em không thể nào quên được chính là kỉ niệm với chị Trang, tấm lòng và sự tận tâm của chị dành cho em khiến em mãi mãi khắc sâu trong tim.

Tôi nhớ đó là vào giữa học kỳ 1 năm lớp 8, thầy chủ nhiệm của chúng tôi xin nghỉ học để cùng gia đình chuyển vào Sài Gòn. Việc cô giáo nghỉ học là nỗi thất vọng lớn nhất đối với chúng tôi. Cô giáo là người hóm hỉnh, dạy rất hay và luôn quan tâm, lo lắng cho học sinh. Khi chia tay ai cũng tiếc nuối, những người bạn gái lao vào nhau khóc nức nở.

Sau khi cô giáo đi, mối quan tâm lớn nhất của chúng tôi là ai sẽ là lớp trưởng. Chúng ta đoán già, đoán non cho rằng anh Cường phát xít, có người cho rằng chị Loan hiền lành …

Nhưng mọi dự đoán của chúng tôi đều sai, cô chủ nhiệm mới của chúng tôi là một cô giáo mới toanh, cô mới vào trường năm nay nên chưa có ai gặp cô.

Buổi học đầu tiên của cô ấy, chúng tôi đã làm đủ mọi cách nhưng cô ấy không dạy được, một số nói chuyện, một số ngủ gật, v.v … chúng tôi cũng làm như vậy khi cô ấy là giáo viên chủ nhiệm. nghĩa vụ. Vì cái bóng của cô giáo cũ quá lớn nên dù biết đó là bổn phận, là sự xuất hiện của cô, tôi vẫn cảm thấy như chính cô là người đã đẩy người thầy kính yêu của chúng tôi ra đi.

Đó là một suy nghĩ ích kỷ và nhỏ nhen. Bao nhiêu nỗ lực, cố gắng và tâm huyết của cô ấy đều đổ sông đổ biển, tôi nhìn thấy trong đáy mắt cô ấy là nỗi buồn và sự thất vọng.

Buổi sáng hôm đó, sau giờ học Thể dục, chúng tôi bước vào tiết học cuối cùng cô dạy, ai nấy đều mệt mỏi không còn ý thức học tập. Bắt đầu tiết học chưa được bao lâu, tôi – đứa con gái khỏe nhất lớp bỗng thấy chóng mặt, mọi thứ xung quanh như mờ đi, đầu óc nặng trĩu, tôi gục xuống bàn ngất đi. Như lời bạn nói, mặt tôi tái mét không còn một giọt máu, mồ hôi túa ra khắp mặt và tay.

Mọi người sợ quá, cô ấy đang giảng bài thì lao xuống theo tôi. Cô ấy để tôi nằm thẳng và đặt ngón tay trỏ của cô ấy vào lõi, và một lúc sau tôi tỉnh dậy. Người đầu tiên tôi nhìn thấy là cô ấy, vẻ mặt lo lắng, đôi mắt ngấn lệ, cô ấy liên tục hỏi tôi có sao không.

Xem thêm bài viết hay:  Đầu năm mua gì cho may mắn? Các món đồ nên mua vào năm mới để được số đỏ cả năm

Và vẫn chưa yên tâm, mẹ tôi vội vàng bế tôi xuống trạm xá. Tôi không thể tin được rằng một người có thân hình nhỏ bé, gầy guộc tương tự lại có thể chiếm lấy tôi, bởi vì tôi không hề nhỏ bé.

Có lẽ chính sức mạnh của tình cảm và trách nhiệm đã mang lại cho cô một sức khỏe phi thường tương tự. Hóa ra tôi bị ngất vì tôi không ăn sáng, tôi đã chạy rất nhiều trong khi tập thể dục, và tôi đã kiệt sức và lượng đường trong máu của tôi giảm đến mức tôi bất tỉnh.

Cô gái đó ở với tôi cho đến khi bố mẹ tôi đến thì cô ấy mới về. Sáng hôm sau vào lớp, tôi thấy trên bàn có hộp sữa và cái bánh có dòng chữ: “Nhớ ăn sáng đầy đủ và chăm chỉ học hành nhé”. Nét chữ đó chỉ của cô Trang, không phải của ai khác. Sau ngày hôm đó, chúng tôi được gặp cô ấy, chúng tôi chăm chỉ học hành và ngoan ngoãn. Từ đó, tình yêu của chúng tôi dành cho cô ngày càng lớn hơn, đó là sự kính trọng và biết ơn đối với một cô giáo trẻ tâm huyết và tận tụy với nghề.

Em tự hứa với lòng sẽ học hành chăm chỉ để không phụ lòng mong đợi của cô. Cô sẽ là kỉ niệm đẹp, là tấm gương về sự kiên trì, bền bỉ để em học tập và noi theo.

Em hãy kể về kỉ niệm đáng nhớ giữa em và cô giáo cũ – Văn mẫu 3

Trong cuộc đời mỗi người luôn tồn tại những kỉ niệm, có những kỉ niệm vui muốn nhớ mãi nhưng cũng có những kỉ niệm buồn muốn quên đi. Đối với tôi, kỷ niệm khiến tôi muốn nhớ mãi đó là quãng thời gian còn là học sinh cấp hai. Mỗi năm học trôi qua, tôi lại có thêm những người thầy, người cô trong trái tim mình và năm nay cũng vậy.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ buổi sáng hôm đó, một buổi sáng trong trẻo và mát mẻ. Hai tay chống cằm, tôi nhìn ra cửa sổ trên hành lang. Những tia nắng nhảy nhót trên cây phượng, len lỏi qua từng kẽ lá chiếu xuống sân. Tôi không biết bây giờ bạn đang làm gì? Cô ấy đang ăn sáng, hay cô ấy vẫn còn ngủ? Tôi đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên tiếng gọi của cô ấy đánh thức tôi:

– Yên! Mang bài tập về nhà cho cô ấy!

Người bạn ngồi cạnh véo tôi thật mạnh;

– Yên bạn gọi!

Tôi quay lại, vội vàng nhặt quyển vở có chữ viết xấu xí trên bàn giáo viên. Cô Thu – giáo viên chủ nhiệm lớp 2 của tôi. Cô ấy có lẽ là người lớn tuổi nhất trong số các giáo viên ở trường. Rõ ràng lúc đó cô ấy đang ở độ tuổi 50 hoặc 51. Tôi không nhớ chính xác. Chỉ nhớ mái tóc bà lúc ấy đã điểm vài sợi bạc, đôi mắt mờ nhưng ấm áp tình người. Cô ấy tháo kính và cau mày. Cô ấy gọi tôi dậy, nghiêm khắc nói:

– Yến, bạn là học sinh khá giỏi của lớp, sao mấy hôm nay kết quả học tập của bạn thấp thế? Tôi đã làm sai tất cả các bài tập. Cô ấy yêu cầu tôi quay lại và làm lại. Bạn phải cố gắng hơn nữa, nếu không tôi sẽ nói với gia đình bạn. Tôi ngồi xuống!

Tôi im lặng, ngồi xuống, xấu hổ trước những ánh nhìn chế giễu của bạn bè. Cuối cùng thì lớp học cũng đã kết thúc. Tôi ra đi với nỗi buồn vô cùng. Tôi sải bước trên con đường rải sỏi, hai bên đường rợp bóng cây xanh. Tiếng chim ríu rít trên những ngọn cây, tưởng đã vui nhưng không thể vui hơn.

Xem thêm bài viết hay:  Triều cường là gì và ảnh hưởng như thế nào đến đời sống?

Tôi ngồi đó, bên ngoài phòng hội đồng, tim tôi gần như nghẹt thở. “Sao hôm nay trời nóng thế?” – Tôi tự hỏi. Tôi biết, tôi biết tại sao tôi lại trở nên như vậy. Cô giáo cũng biết, qua câu chuyện của bố tôi:

– Giáo viên! Mẹ tôi ốm hơn một tuần nay. Tôi phải đến bệnh viện thường xuyên để chăm sóc cô ấy vì không có ai chăm sóc cô ấy. Khi mẹ tôi ở nhà, bà thường dạy tôi học. Giờ chỉ có ông bà nội ở nhà nên không dạy được.

Khi nghe đến đây, tôi như bị thầy bóp nghẹn. Cô ấy hiểu tất cả, điều đó khiến tôi rất vui. Cô yêu mọi người, yêu các bạn nhỏ trong lớp. Cô ấy là người từng trải nên rất hiểu tâm lý của những đứa trẻ như tôi. Cuối ngày hôm đó, cô ấy gọi cho tôi, nhẹ nhõm:

– Cô ấy hiểu hoàn cảnh của tôi. Từ nay mẹ sẽ thay mẹ con bạn dạy bạn học đêm cho đến khi mẹ bạn khỏi bệnh. Bạn có đồng ý không?

– Đúng! Tôi cám ơn!

Và kể từ ngày đó, mỗi tối cô đều dành thời gian để dạy tôi những bài học của tôi. Vì nhà cô ấy cũng ở cùng thôn nên việc đi lại cũng thuận tiện. Vào những ngày mưa, cô ấy không ngại đi chiếc xe đạp cũ của mình vào nhà tôi. Cơ thể cô lạnh, tay cô run và ướt.

Khẽ nắm tay cô ấy, tôi khẽ chạm vào má cô ấy, với một ý nghĩ trẻ con sẽ khiến cô ấy bớt lạnh hơn. Rồi cả những ngày mất điện, hai cô trò bên nhau bên ngọn đèn dầu leo ​​lét trong gió. Cô dạy tôi cách làm toán, dạy tôi đọc thông viết thạo, bắt tay tôi trau chuốt từng con chữ. Cảm giác thật thân quen, như có bàn tay của mẹ. Khi tôi ở nhà, mẹ tôi cũng thường làm như vậy. Con nhớ mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm!

Những ngày sau đó, em hăng say học tập hơn, thành tích ngày càng tốt hơn. Cô giáo quyết định cho em đi thi học sinh giỏi của trường. Điều đó làm tôi hạnh phúc. Tôi tự nhủ phải làm thật tốt để làm quà cho bà và mẹ.

Bạn xem bài
Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa bạn và thầy cô giáo cũ

Bạn đã khắc phục được sự cố mà bạn phát hiện ra chưa ?, nếu chưa, hãy bình luận thêm về
Nhân ngày 20-11, kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa bạn và thầy cô giáo cũ

dưới đây để hkmobile.vn có thể thay đổi & hoàn thiện nội dung tốt hơn cho bạn đọc! Cảm ơn bạn đã ghé thăm website hkmobile.vn

Thể loại: Văn học
# Vào # ngày của # kể # đến # bạn bè # nghe # nói chuyện #a # kỷ niệm # đáng nhớ # giữa # tôi # và # giáo viên # giáo viên cũ

Bạn thấy bài viết Nhân ngày 20-11 kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Nhân ngày 20-11 kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ bên dưới để hkmobile.vn Nghĩacó thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: hkmobile.vn của hkmobile.vn
Nhớ để nguồn: Nhân ngày 20-11 kể cho các bạn nghe về một kỉ niệm đáng nhớ giữa mình và thầy cô giáo cũ

Viết một bình luận