Những bài văn phân tích bài thơ Mưa dưới đây sẽ giúp các em cảm thu được nhưng thay đổi của tự nhiên, cảnh vật trước và sau cơn mưa, qua đó các em sẽ thấy được tài năng quan sát, mô tả đầy tinh tế và lạ mắt của Trần Đăng Khoa.
Đề bài: Phân tích bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa
Mục Lục bài viết:
1. Dàn ý
2. Bài mẫu số 1
3. Bài mẫu số 2
4. Bài mẫu số 3
3 bài văn mẫu Phân tích bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa
I. Dàn ý Phân tích bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa (Chuẩn)
1. Mở bài:
– Giới thiệu về bài thơ: Bài thơ được in trong tập thơ đầu tay của Trần Đăng Khoa mang tên “Góc sân và khoảng trời”.
2. Thân bài:
a. Quang cảnh tự nhiên trước cơn mưa
– Mở đầu bài thơ bằng tiếng reo mừng: “Sắp mưa! Sắp mưa!” =>hoan hỉ, rộn ràng.
– Các con vật trước cơn mưa:
+ Mối: loài đặc trưng báo hiệu cơn mưa: Bay ra khỏi tổ, bay cao, bay thấp.
+ Gà con: tìm kiếm chỗ trú ẩn trước lúc trời mưa, ríu rít
+ Kiến: Hành quân đông đảo, đầy đường
– Cây cối trước cơn mưa:
+ Mía: lá bay trong gió như đang múa gươm
+ Lá khô: Bị cuốn tung bởi gió, hòa với bụi
+ Cỏ gà: Rung rinh trong cơn gió như đang nghe ngóng
+ Bụi tre: Xõa mái tóc ra chải
+ Cây bưởi: Đung đưa trong gió, bế những quả bưởi con “đầu trọc lốc:.
+ Cây dừa: Sải cánh tay dài bơi trong gió
+ Ngọn mùng tơi: nhảy múa
– Bầu trời trước cơn mưa:
+ Ông trời: bao trùm bởi màu đen, như mặc áo giáp trước lúc ra trận.
+ Chớp: Rạch ngang trời
+ Sấm: cười khanh khách
=>Quang cảnh tự nhiên trước cơn mưa hiện lên thật sống động, vui tươi, rộn ràng qua nghệ thuật nhân hóa, so sánh qua con mắt của một đứa trẻ yêu tự nhiên và có trí tưởng tượng phong phú.
b. Quang cảnh tự nhiên trong cơn mưa
– Vẫn là tiếng reo mừng báo hiệu cơn mưa: “Mưa! Mưa!” =>Nghe thật hào hứng, vui tươi.
– Âm thanh của tiếng mưa: Ù ù như xay lúa, lộp độp, lộp độp => Những âm thanh thân thuộc, thân thiện với tuổi thơ của những đứa trẻ nông thôn.
– Hình ảnh những giọt mưa: “Rơi! Rơi!”
– Đất trời” Mù trắng nước
– Tự nhiên: vui tươi, hỉ hả trước cơn mưa
=> Quang cảnh tự nhiên trong cơn mưa vẫn được mô tả rất sống động, chân thực, qua cái nhìn hóm hỉnh của thi sĩ. Mưa trở thành thú vui, sự mong đợi, xuất xứ của sự sống.
c. Hình ảnh của con người:
– Hiện lên ở cuối bài thơ nhưng lại có tầm vóc bao trùm cả bài thơ
– Hình ảnh người cha “đi cày về”: “Đội sấm/ Đội chớp/ Đội cả trời mưa” => Là hình ảnh vô cùng thân thuộc với mỗi đứa trẻ nông thôn.
– Là hình ảnh ẩn dụ cho tầm vóc con người giữa tự nhiên rộng lớn, vừa vững vàng lại hiên ngang (Điệp từ “Đội”)
– Bao trùm là tình mến thương, lòng hàm ân của thi sĩ dành cho người cha vất vả của mình
d. Kết luận chung
– Bài thơ Mưa được sáng tác năm thi sĩ chín tuổi =>Có sự trong sáng, thơ ngây của một đứa trẻ với một trí tưởng tượng vô cùng phong phú.
– Tất cả tự nhiên, con người hiện lên trong bài thơ vô cùng sống động, chân thực lại vui tươi.
– Bài thơ được viết theo thể đồng dao, nhịp ngắt liên tục, tạo nên sự rộn ràng, vội vã trong cơn mưa mùa hè. Nghệ thuật nhân hóa, so sánh được sử dụng thuần thục, thú vị.
3. Kết bài
– Khẳng định lại ý nghĩa của bài thơ.
II. Bài văn mẫu Phân tích bài Mưa của Trần Đăng Khoa
1. Phân tích bài Mưa của Trần Đăng Khoa, mẫu số 1 (Chuẩn)
Là một trong những thần đồng thơ ca Việt, Trần Đăng Khoa đã có những sáng tác về thơ ngay từ những ngày còn thơ nhỏ. Trong số đó phải kể tới tập thơ đầu tay của ông mang tên Góc sân và khoảng trời. Tập thơ đã gây tiếng vang lớn trong nền thơ ca Việt bởi sự hồn nhiên, trong sáng của tuổi thơ với những lời thơ giản dị, mộc mạc, sống động. Và trong tập thơ đó, chúng ta ko thể ko kể tới tác phẩm “Mưa” của ông. Đây là một trong những tác phẩm đầu tay của Trần Đăng Khoa với sự mô tả lạ mắt về cơn mưa qua cái nhìn thật ngộ nghĩnh, đáng yêu của một đứa trẻ.
Bài thơ Mưa được Trần Đăng Khoa viết lên sau lúc chứng kiến một cơn mưa mùa hè nơi quê mình sinh sống. Chỉ với những hiện tượng tự nhiên thật tầm thường trước và trong mỗi cơn mưa, thế nhưng qua cái nhìn của thi sĩ lại trở lên mới mẻ, lạ mắt và đáng yêu lạ thường.
Bước vào đầu bài thơ là hình ảnh của tự nhiên trước cơn mưa với bao sắc thái không giống nhau. Và ko chỉ vậy, người đọc còn được chạm ngay vào một tiếng reo vui, mừng rỡ, rộn ràng tới vô cùng:
“Sắp mưa
Sắp mưa”
Tiếng reo mừng, hoan hỉ, đầy hào hứng đó chỉ là lời báo hiệu một cơn mưa thật tầm thường vậy nhưng mà nghe thấy, trong lòng ta cũng ko khỏi hào hứng theo lời thơ. Chứa chan trong đó dường như là sự mong đợi một cái gì đó thật to lớn, thật tươi vui. Qua câu thơ, toát lên trong đó là sự hồn nhiên, trong trẻo của một tâm hồn thơ ngây của một đứa trẻ mới chín tuổi nhưng lại có sự liên tưởng thật phong phú, đáng yêu vô cùng.
Lúc cơn mưa sắp tới, mỗi loài vật, mỗi loài cây đều có những nét đặc trưng riêng của mình. Và Trần Đăng Khoa dường như đã nắm bắt thật tường tận từng nét tính cách đặc trưng đó để mô tả cho chúng ta thấy.
Về những loài vật xuất hiện trước cơn mưa thì có nhẽ loài mối là loài vật nhạy cảm nhất, vậy nên, hình ảnh của những con mối xuất hiện ngay tiếp sau lời reo mừng:
“Những con mối
Bay ra
Mối trẻ bay cao
Mối già bay thấp”
Đây là một hình ảnh vô cùng thân thuộc của những vùng quê Việt, mỗi lần mưa, những con mối bay tà tà, thoát ra khỏi tổ của mình. Trần Đăng Khoa đã mô tả tường tận, cụ thể từng nhân vật trong đàn mối đang ào ào bay ra đó. Nào là “mối già”, “mối trẻ” rồi “bay thấp”, “bay cao”. Tài tình làm sao lúc nhỏ Khoa mới nhỏ tương tự nhưng mà có thể phân biệt được con nào là mối già, con nào là mối trẻ!
Thế rồi là hình ảnh của những chú gà con lông tơ vàng óng đang loay hoay tìm kiếm cho mình một nơi để “ẩn náu lúc cơn mưa tới. Hình ảnh những chú gà con “cuống quýt” tìm chố trốn thật đáng yêu biết chừng nào! Rồi hình ảnh của những chú kiến cần mẫn kéo hành trang của mình băng qua những trục đường dài như một đội quân đang hành quân ra chiến trường. Phải chăng, cơn mưa là một trận chiến? Phải chăng đó là dư vang của cuộc kháng chiến chống Mỹ với bao lớp thanh niên ra đi, cũng hành quân đầy đường như thế?
Cơn mưa sắp tới ko chỉ khiến những loài vật lập cập, tất bật nhưng mà còn khiến cả những loài thực vật vốn tưởng vô tri cũng hiện lên những nét đặc trưng tính cách đáng yêu của mình.
Những hàng mía xao xác, giương những thanh gươm dài bằng những chiếc lá nhọn của mình lên trời “múa gươm” như đang hy vọng sẵn sàng cho trận chiến giáp lá cà
“Muôn nghìn cây mía
Múa gươm”
Còn về phần những cây cối gà nhỏ nhỏ ven đường lại dỏng đôi tai lên nghe ngóng mọi điều. Nào là âm thanh của đất trời, nào là âm thanh của hàng tre dài đang xổ mái tóc xanh ra và gỡ tóc như một cô thiếu nữ yểu điệu bên bờ sông. Tất cả những âm thanh xào xạc trong gió đó làm cho ko gian yên ắng tầm thường của quê hương giờ đây thật rộn ràng, vui tươi biết chừng nào!
Thế rồi ko chỉ vậy, thi sĩ nhỏ Trần Đăng Khoa còn có những so sánh, liên tưởng thật thú vị khác. Hàng bưởi ngoài sân với những quả bưởi tròn được thi sĩ liên tưởng thành những đứa con nhỏ với cái đầu “trọc lốc” nhưng mà bà mẹ bưởi đang bế đu đưa trong gió. Những liên tưởng thật hết sức thú vị làm sao? Chỉ những đứa trẻ em với trí tưởng tượng thật phong phú mới có thể có những sự liên tưởng hết sức thi vị và đáng yêu như thế được!
Rồi thì hàng dừa đang đứng ngoài kia, với những chiếc lá dài của mình như đang sải cánh tay thật khỏe mạnh bơi trong gió lốc. Rồi thì ngọn mùng tơi ngoài bờ giậu cũng như đang nhảy múa trong cơn giông đang kéo về.
“Cây dừa
Sải tay
Bơi
Ngọn mùng tơi
Nhảy múa”
Và đương nhiên ko chỉ có loài vật, cây cối được nhân hóa, so sánh bay bổng như thế trong tâm trí thi sĩ. Bầu trời trong con mắt của thi sĩ nhỏ Trần Đăng Khoa cũng như một con người thực thụ vậy:
“Ông trời
Mặc áo giáp đen
Ra trận”
Thi sĩ đã gọi bầu trời là “ông” như cách nhưng mà những đứa trẻ nông thôn hay gọi một cách thật tôn kính. “Ông trời” đang mặc trên mình bộ chiến phục màu đen tuyền để sẵn sàng ra quân cho một trận chiến lớn. Ví von đó thật đúng với trẻ thơ, thật mộc mạc nhưng mà vô cùng đáng yêu. Những tầng chớp lóe lên trong ko trung “khô khốc” giữa bầu trời đang chuyển cơn mưa.
Rồi những cơn sấm đổ xuống sân, với nhiều đứa trẻ như là một nỗi sợ kinh hoàng nhưng thi sĩ lại thấy chúng như đang “cười”, một nụ cười giòn tan, thỏa thuê, thật vui vẻ:
“Sấm
Ghé xuống sân
Khanh khách cười”
Phân tích bài thơ Mưa hay nhất
Tất cả tự nhiên trước cơn mưa đó được Trần Đăng Khoa trình bày thật sống động qua nghệ thuật nhân hóa và so sánh bằng con mắt nhìn của một đứa trẻ yêu tự nhiên và có một trí tưởng tượng thật phong phú. Quang cảnh trước cơn mưa hiện lên thật vui tươi, mọi thứ như đang xuất hiện thật chân thực trước mắt chúng ta, vừa rộn ràng, vui tươi lại thích mắt vô cùng.
Thế rồi tiếp sau, những giọt mưa đổ xuống thật nhanh lẹ. Lại một tiếng reo mừng báo hiệu của thi sĩ. Tiếng reo đó nghe thật rộn ràng, chúng ta có thể còn nghe được cả tiếng cười giòn tan của Trần Đăng Khoa trước cơn mưa hè trong mát đang đổ xuống nữa:
“Mưa
Mưa
Ù ù như xay lúa
Lộp độp
Lộp độp …
Rơi
Rơi …”
Âm thanh của tiếng mưa nghe sao nhưng mà thân quen tới vậy! Đó là tiếng “ù ù xay lúa” nhưng mà mẹ vẫn hay làm, rồi chạm xuống mặt sân nghe “lộp độp, lộp độp”. Những âm thanh đó quá sức thân quen với tuổi thơ những đứa trẻ nông thôn, với thế hệ lên chín của thi sĩ nhí.
Những giọt mưa cứ thi nhau rơi xuống đều đặn, “rơi rơi” giữa ko trung trước mắt thi sĩ. Cả một khoảng sân trước mặt giờ đây mịt mù, mưa giăng trắng xóa. Đất trời chỉ còn một màu trắng của nước mưa. Từng hàng mưa giăng chéo mặt sân như đan vào nhau. Tất cả mọi thứ được tắm trong cơn mưa mát dịu đó, thật hả hể biết mấy!
“Cóc nhảy chồm chồm
Chó sủa
Cây lá hỉ hả”
Cơn mưa như một nguồn sống tưới mát vạn vật, mang thú vui tới cho mọi nhà.
Thế nhưng hiện lên rực rỡ nhất trong cả bài thơ là hình ảnh của con người – hình ảnh “bố em”. Người bố “đi cày về” hiện lên giữa màn mưa trắng xóa giăng giăng, đội trên đầu cả “sấm, cả chớp, đội cả trời mưa”. Người bố đó hiện lên thật lớn lao, thật hoành tráng. Giữa quang cảnh tự nhiên rộng lớn rộng lớn đó, con người xuất hiện nhưng chẳng phải nhỏ nhỏ nhưng mà hiên ngang, lẫm liệt, với tầm vóc to lớn, vững vàng, “đội” cả tự nhiên phía trên. Chữ “đội” được lặp lại ba lần như để mô tả sự vất vả của người bố phải gánh trên vai những vất vả trong cuộc sống, hàm chứa trong đó, là tình mến thương, sự hàm ân mộc mạc của một đứa con với người cha yêu quý của mình.
Bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa được viết theo lối đồng dao với những câu chữ ngắn gọn. Thế nhưng bằng trí tưởng tượng phong phú và sự liên tưởng đầy thú vị của mình liên kết với nghệ thuật nhân hóa, so sánh, thi sĩ đã dựng lên quang cảnh trời mưa vừa sống động, tươi vui lại vừa đẹp tươi, rộn ràng. Đặc thù là hình ảnh của người bố xuất hiện cuối bài thơ, thật uy phong, hiên ngang giữa tự nhiên rộng lớn.
Trần Đăng Khoa – một thần đồng thơ trong thơ ca Việt đã chứng minh được tài năng của mình chỉ qua một bài thơ Mưa. Bài thơ được viết lên bằng tấm lòng yêu tự nhiên của một đứa trẻ nhỏ và được dựng lên bằng trí tưởng tượng phong phú của mình.
2. Phân tích bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa, mẫu số 2:
Sinh ra và lớn lên tại một làng quê thuộc huyện Nam Sách, năng khiếu thơ của Trần Đăng Khoa nảy nở rất sớm. Nhiều bài thơ trong tập Góc sân và khoảng trời được tác giả viết lúc còn học tiểu học. Bài thơ Mưa được chàng thi sĩ tí hon này viết năm lên 9 tuổi, lúc cuộc kháng chiến chống Mĩ của nhân dân ta đang diễn ra vô cùng thảm khốc. Từ lúc sắp mưa tới lúc mưa rơi, cảnh bầu trời mặt đất từ sấm chớp mưa mây, từ cây cối tới những con vật như chó, gà con, lũ kiến,… đều được cảm nhận qua tâm hồn tuổi thơ rất hồn nhiên ngộ nghĩnh.
Bài thơ viết theo cách nói lối đồng dao, có 63 câu thơ rất ngắn, có 10 câu chỉ có 1 chữ, có 37 câu thơ 2 chữ. 6 câu thơ 3 chữ, 9 câu thơ 4 chữ, và chỉ có 1 câu thơ 5 chữ. Qua sự khảo sát đó, ta thấy cách viết của Khoa rất tự nhiên, hồn nhiên, câu thơ tiếp nối xuất hiện theo cảm nhận và xúc cảm từ sắp mưa tới mưa rồi, và sau cuối là hình ảnh người bố của Khoa đi cày về trong cơn mưa dữ dội, tầm tã.
Mở đầu bài thơ như một tiếng reo của trẻ thơ cất lên: Sắp mưa / sắp mưa. Nhạy cảm nhất là loài mối bay ra để đón mưa. Tài thật, sao nhưng mà nhỏ Khoa phân loại được, nhận diện được tuổi tác những con mối: Mối trẻ / Bay cao / Mối già / Bay thấp. Tiếp theo là bầy gà con Cuống quýt tìm nơi / ẩn náu. Ông trời, cây mía, kiến, lá khô, cỏ gà, bụi tre, hàng bưởi, chớp, sấm, cây dừa, ngọn mùng tơi… được chú nhỏ nói tới, nhắc tới. Tác giả sử dụng nhân hoá khá hay, tạo nên những liên tưởng thú vị, trình bày sự tưởng tượng phong phú. Mây đen kéo phủ đầy trời, tưởng như Ông trời / mặc áo giáp đen / Ra trận. Lá mía dài, nhọn sắc. Gió thổi, lá mía xào xạc bay, khác nào Muôn nghìn cây mía / Múa gươm. Kiến chạy mưa, như vỡ tổ, thi sĩ tưởng như Kiến / Hành quân / Đầy đường. Ko khí hùng tráng của lịch sử dân tộc thời chống Mĩ đã phản chiếu vào thơ Khoa. Từ ông trời tới nghìn cây mía, đàn kiến, tất cả đều ra trận, đều múa gươm đều hành quân, tất cả đều tham gia vào cuộc diễu binh hùng vĩ (thơ của Tố Hữu). Cả một ko gian rộng lớn chuyển động vì sắp mưa: Lá khô / Gió cuốn Bụi bay / Cuồn cuộn, cỏ gà, bụi tre, hàng bưởi, cây dừa, ngọn mùng tơi – toàn cầu cây cối này được nhân hoá. Cách nhận xét của chú nhỏ 9 tuổi khá tinh tế, hóm hỉnh, cỏ gà rung tai nghe. Bụi tre Tần ngần – Gỡ tóc. Hàng bưởi trĩu quả, trong gió, như một người hiền đang đu đưa – bế lũ con – Đầu tròn – trọc lốc. Gió thổi mỗi lúc một mạnh. Cây dừa Sải tay – Bế, ngọn mùng tơi nhảy múa. Một ko gian nghệ thuật, một toàn cầu tạo vật nhúc nhích, sống động, chuyển động lúc trời sắp mưa. Tất cả đều có vong linh, có cảm giác, có hành động… được trình bày qua các hình ảnh nhân hoá rất ngộ nghĩnh, đáng yêu. Sắp mưa, sấm chớp rung rinh, rạch xé trời đất. Chớp rạch trời ngang trời… Sấm như một tên hề Ghé xuống sân – Khanh khách – Cười. Đó là cảm nhận vũ trụ của tuổi thơ.
Cảnh trời mưa được diễn tả bằng 14 câu thơ. Mưa rơi trong tiếng gió ù ù như xay lúa. Giọt mưa lộp độp Lộp độp rơi! Trong màn mưa, đất trời trở thành mù trắng nước. Và mưa chéo mặt sân sủi bọt. Nhỏ Khoa đã dàn dựng một hoạt cảnh mưa có cóc, chó và cây lá thật hóm hỉnh:
Cóc nhảy lồm chồm
Chó sủa
Cây lá hỉ hả.
Mưa làm mát dịu trời đất mùa hè. Mưa làm cho cây lá xanh tươi, tươi tốt. Cây lá hỉ hả vui sướng đón cơn mưa nhân hoá thoát sáo và rất gợi cảm. Ở đây mưa là xuất xứ sự sống, mưa là thú vui đợi chờ.
Phân tích bài thơ Mưa để thấy được quang cảnh sinh động của đất trởi lúc trời mưa
Cuối bài thơ mới xuất hiện hình ảnh con người. Một hình ảnh rất thân thuộc ở làng quê xưa nay:
Bố em đi cày về
Đội sấm
Đội chớp
Đội cả trời mưa…
Mọi thứ của vũ trụ như sấm chớp, mưa đều đội trên đầu bố em. Chữ đội được điệp lại 3 lần, ko chỉ cực tả sự vất vả dãi nắng dầm mưa của bố em, của người nông dân Việt Nam xưa nay nhưng mà còn mang hàm nghĩa, người nông dân cấy cày trong bom đạn chiến tranh, vừa sản xuất vừa đấu tranh. Sau vần thơ là lòng hàm ân, mến yêu của Khoa.
Mưa là một bài thơ hay. Toàn cầu tự nhiên trong cơn mưa rào ở làng quê được cảm nhận và mô tả tinh tế. Các câu thơ ngắn 1, 2, 3… chữ đan cài vào nhau, liên kết với vần chân đã tạo nên nhạc điệu thơ, gợi tả tiếng mưa rơi, nghe rất vui. Phép nhân hoá và nghệ thuật sử dụng các từ láy (cuống quýt, cuồn cuộn, tần ngần, đu đưa, trọc lốc, khô khốc, khanh khách, ù ù, lộp độp, chồm chồm, hỉ hả) đã tạo nên những vần thơ, những hình ảnh hồn nhiên, ngộ nghĩnh, thi vị. Mưa là một bài thơ rực rỡ của tuổi thơ và tâm hồn tuổi thơ.
3. Phân tích bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa, mẫu số 3:
Tác giả Trần Đăng Khoa là một gương mặt thi sĩ tiêu biểu của thế hệ thiếu nhi Việt Nam, các tác phẩm của ông ko chỉ thân thiện, thân thuộc với đời sống sinh hoạt hàng ngày nhưng mà còn trình bày được những nét hồn nhiên, trong sáng hiếm có. Bài thơ Mưa là một trong những bài thơ tiêu biểu của Trần Đăng Khoa, cũng là một trong những bài thơ đã vô cùng thân thuộc với thiếu nhi Việt Nam.
Bài thơ Mưa kể về cơn mưa nhưng mà tác giả đã chứng kiến tại nơi nhưng mà mình sinh sống. Cơn mưa là một hiện tượng rất tầm thường trong tự nhiên nhưng lúc đi vào trong sáng tác của Trần Đăng Khoa nó lại hiện lên với vẻ mới mẻ, lạ mắt tới lạ lùng. Ngay đầu bài thơ tác giả đã giới thiệu về cơm mưa, mang lại cho người đọc cảm giác hào hứng, mong đợi:
“Sắp mưa
Sắp mưa
Những con mối
Bay ra
Mối trẻ
Bay cao
Mối già
Bay thấp”
Ấn tượng trước tiên của người đọc về bài thơ này đó chính là hình thức thơ rất ngắn gọn, tác giả đã sử dụng hình thức câu thơ tự do với những câu thơ ngắn gọn, tạo ra nhịp độ vui tươi, lập cập cho bài thơ. Tác giả đã điệp ngữ hai lần từ “sắp mưa” vừa như lời nhắc nhở nhưng cũng như lời hô reo đầy hào hứng lúc cơn mưa sắp kéo xuống. Lúc trời sắp mưa, những con mối trong tổ thường bay ra, đây là một hiện tượng rất rộng rãi,đặc thù là ở những vùng quê. Ko chỉ tả về cảnh những con mối bay ra khỏi tổ nhưng mà Trần Đăng Khoa còn mô tả cụ thể, cụ thể tới từng nhân vật “Mối trẻ/ Bay cao”; “mối già/ Bay thấp”.
“Gà con
Cuống quýt tìm nơi
Ẩn náu
Ông trời
Mặc áo giáp đen
Ra trận”
Ko chỉ có sự quan sát tỉ mỉ, cụ thể các hiện tượng xảy ra lúc trời mưa nhưng mà qua ngòi bút đầy thông minh của mình thì những hình ảnh thân thuộc cũng trở thành vô cùng mới lạ, lạ mắt. Trời mưa, đàn gà con ríu rít chạy tìm tới nơi an toàn để ẩn náu, tránh những giọt mưa. Bầu trời lúc trời mưa thường có mây đen giăng kín bầu trời. Nhưng trong sự cảm nhận của mình, Trần Đăng Khoa lại thấy sắc đen của bầu trời như một tấm áo giáp kiên cố, an toàn của những người tướng soái mỗi lúc ra trận “Ông trời/ Mặc áo giáp đen/ Ra trận”. Ta có thể thấy được sự liên tưởng này vô cùng lạ mắt, vừa có cái hí hước, vừa có cái mới lạ trong cảm nhận.
“Muôn nghìn cây mía
Múa gươm
Kiến
Hành quân
Đầy đường”
Phân tích bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa
Ko chỉ bầu trời nhưng mà mọi sự vật diễn ra xung quanh đều được Trần Đăng Khoa mô tả như sẵn sàng vào một trận đánh thực sự. Những cây mía vì bị gió cuốn nhưng mà bay nghiêng ngả, trong cái nhìn của nhà văn, những cây mía như đang múa những đường gươm đầy yểu chuyển, thiện nghệ. Những con kiến cũng vội vã về tổ thì được thi sĩ tưởng tượng ra một cuộc hành quân đông đảo, đầy sức mạnh.
“Lá khô
Gió cuốn
Bụi bay
Cuồn cuộn
Cỏ gà rung tai”
Quang cảnh xung quanh vô cùng náo nhiệt bởi những chiếc lá khô bị gió cuốn bay vào trong ko gian, những bụi bẩn trên mặt đất cũng bị cuốn lên “cuồn cuộn”, cò gà thì rung tai đầy thú vị. Ko chỉ có những sự vật nhưng mà ngay cả những con vật thân thuộc cũng bị náo loạn bởi trời mưa, có thì nhảy chồm chồn trên sân, tiếng chó sủa inh ỏi, cây lá hỉ hả:
“Cóc nhảy chồm chồm
Chó sủa
Cây lá hỉ hả”
Tương tự, bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa ko chỉ mô tả được quang cảnh lúc trời sắp đổ mưa nhưng mà thông qua cái nhìn đầy lạ mắt thi sĩ đã dựng lên được một cảnh tượng vô cùng lạ mắt, náo nhiệt.
——————–HẾT————————–
Phân tích bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoai là tài liệu hữu ích để các em tăng lên tri thức Ngữ Văn. Tiếp theo, phần Nghệ thuật rực rỡ trong bài Mưa cùng với phần Cảm nhận về bài thơ Mưa để học tốt Ngữ Văn hơn.
Ngoài ra, Chuyển bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa thành bài văn xuôi là một bài học quan trọng nhưng mà các em ko thể bỏ qua.
https://thuthuat.taimienphi.vn/phan-tich-bai-tho-mua-cua-tran-dang-khoa-40212n
Xem thêm nhiều bài viết hay về Hỏi Đáp Văn Học
Bạn thấy bài viết Phân tích bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Phân tích bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa bên dưới để hkmobile.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website hkmobile.vn
Phân mục: Văn học
#Phân #tích #bài #thơ #Mưa #của #Trần #Đăng #Khoa
Bạn thấy bài viết Phân tích bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Phân tích bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa bên dưới để hkmobile.vn Nghĩacó thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: hkmobile.vn của hkmobile.vn
Nhớ để nguồn: Phân tích bài thơ Mưa của Trần Đăng Khoa